CHUYỆN ANH CHÍ

Ngày cụ Nam Cao

Chí Phèo vừa đi vừa chửi, hắn chửi trời, chửi đất, chửi tất cả
Tên cúng cơm của hắn là Chí, anh Chí. Người ta gọi hắn là Chí Phèo, "khốn nạn thật"
Nhưng cũng chả là gì? Con hoang, thằng ở đợ, tù đày, thằng say rượu/ rạch mặt ăn vạ, thằng tay sai bá Kiến; còn cái gì hắn chưa trải qua
Vì sao hắn chửi, hà cớ gì mà hắn chửi?
Vì cha mẹ hắn(lò gạch cũ), vì bá Kiến, vì thị Nở/ bà cô thị Nở?
Không! Trả vì điều gì cả
Hắn chửi cho chính hắn
HẮN MUỐN CHE DẤU SỰ TUYỆT VỌNG KHÔN CÙNG, SỰ BẾ TẮC, YẾU ĐUỐI TRONG CON NGƯỜI HẮN

Và những tô vẽ

Thứ hắn uống hàng ngày là rượu
Thứ hắn thấy hàng ngày: những ánh mắt khinh bỉ
Bát cháo hành lại ngon nhất
Hắn ở trong những câu chuyện, những tô vẽ. Hắn được chỉ đại diện cho một tính cách. Những người uống rượu làm càn, kẻ gây lộn, chửi bới
Một anh Chí nào đó. Gán anh vào những việc không phải là anh, vào những gán ghép mà họ mong muốn, giải tỏa
Thật vô lý

Hắn nhếch mép cười

Ở đâu đó, một tiếng ho. Một vài người lên tiếng, và cả làng/ xã ùa vào. Nói, viết, chửi bới thậm chí làm thơ. Lộn tùng phèo hết cả. Đi đến đâu?

Comments